Nhóm dịch Crescent Moon
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Go down
chungtolabengoan
chungtolabengoan
Level 200
Level 200
Bài viết : 77
Tuổi : 21
Ngày tham gia : 14/07/2017
Nữ Đến từ : Kingpinweb
Ngày tháng năm sinh : 06/10/2002
Cung Hoàng Đạo : Libra
https://crescentmoon.forumvi.com

(Đam mỹ, cổ đại) Thực định chung thân - Xuyên Bạch - Page 5 Empty (Đam mỹ, cổ đại) Thực định chung thân - Xuyên Bạch

Tue Aug 01, 2017 1:20 pm
First topic message reminder :

Thực định chung thân

Tác giả: Xuyên Bạch

Người dịch: Tùy Nhã, Kidlove

Thể loại: Sinh tử văn, cổ trang, mỹ công x cường thụ, HE

Độ dài: 26 chương

Giới thiệu truyện:

Một vương gia tiêu sái do kén ăn nên bị bệnh.

Hắn là một đầu bếp bình dị không tên tuổi nhưng đồ ăn lại lọt mắt Vương gia tiêu sái, cao ngạo kia. Sau đó hắn cũng bị Vương gia kia ăn luôn, còn dựng dục đời sau cho Vương gia.

Để biết thêm chi tiết, các bạn hãy đọc "Thực định chung thân"


Được sửa bởi chungtolabengoan ngày Tue Jan 15, 2019 8:29 pm; sửa lần 1.

chungtolabengoan
Level 200
Level 200
Bài viết : 77
Ngày tham gia : 14/07/2017
https://crescentmoon.forumvi.com

(Đam mỹ, cổ đại) Thực định chung thân - Xuyên Bạch - Page 5 Empty CHƯƠNG 23

Tue Jan 15, 2019 8:40 pm
Dịch: meomoon86


Biên: Tùy Nhã


‘Đây là vị hôn thê chưa qua cửa của ta.’


Câu nói này chẳng những giống như một đạo sấm bổ thẳng vào đầu Minh Đồng, hắn lập tức hoàn toàn bị đánh bại, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Nam Lạc mấy tháng trước còn ôm bảo bảo nằm ở bên mình nay tựa bên người một cô nương khác.


Cô nương thẹn thùng cúi đầu xuống, ý cười ở giữa mi mắt khiến Minh Đồng thấy sợ hãi, nụ cười mãn nguyện hạnh phúc này nói cho hắn biết rằng, đây là sự thật. Sắc mặt Minh Đồng lập tức trầm xuống, ngay cả một nụ cười cũng không thể nén giận được, con ngươi sắc lạnh khiến người người đều cảm thấy rùng mình.


Cô nương kia nhịn không được đi rụt lui về phía sau lưng Nam Lạc đứng, Minh Đồng không biết hỏa khí bốc lên từ nơi nào, hắn không có cách nào khống chế được, một bước tiến lên bắt lấy cổ tay của Nam Lạc. Minh Đồng cũng không biết hắn dùng bao nhiêu khí lực, Nam Lạc vẫy tay nhưng không tránh được, trên cổ tay đã đau đớn giống như xương đã bị gãy, Minh Đồng cũng không chú ý tới.


Trên khuôn mặt bởi tức giận bất ngờ mà vặn vẹo, ánh mắt lạnh như băng thấu xương nhưng lưỡi dao sắc bén đó lại rơi trên người cô nương đó: “Ngươi là người của ta, ngươi sao dám lấy vợ! Nàng có mặt gì, kiểu người gì, chỉ là một cô thôn nữ mà dám mưu toan muốn…”


“Bốp!”. Một thanh âm thanh thúy vang lên giống như đất sắp bị đông cũng không thể đánh tan. Minh Đồng không thể tin giơ tay mình lên, trên gương mặt nhói đau nhưng lại khiến hắn thanh tỉnh lại. Bởi vì, Nam Lạc đứng trước mặt hắn có khuôn mặt hắn chưa bao giờ từng thấy qua, trong đôi mắt lộ ra sự lạnh lùng, khinh bỉ, thống hận hắn.


Căn phòng có thể gọi là đơn sơ, nhỏ hẹp chỉ lật được người, gỗ được đóng thành giường phát ra từng tiếng vang két, trong đêm khuya yên tĩnh phá lệ nghe rõ ràng.


Minh Đồng nằm ngửa ở trên giường, dùng chăn đắp lên mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt. Trên chăn có mùi hương rất quen thuộc, hắn ra sức ngửi, sự bực bội của mấy tháng giống như quét sạch luôn. Chẳng qua lúc này hắn đang xấu hổ nên gò má nóng lên, hắn không hiểu mấy giờ trước, mình tại sao lại nói ra những lời như vậy, hắn giống như đố kỵ ghen tuông, thật xấu hổ không ngóc đầu lên được.


Mà ngực thì buồn rầu phát đau, vậy mà Nam Lạc lại nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng như vậy.


“Ai …”


Trong căn phòng chỉ có mình hắn đang rên rỉ vì buồn khổ, một mình hắn càng thêm cô đơn tịch mịch. Minh Đồng lại lật người mấy lần, cuối cùng nhịn không được mà bật người dậy, chân xỏ giầy, xông thẳng ra ngoài cửa.


Hắn dè dặt đẩy cửa ra, cửa gỗ cũ nát phát ra tiếng vang.


“Ai đấy?”


“... Là ta.”


Minh Đồng có chút lúng túng đứng ở cửa, ban đêm đen kịt cũng không thể ngăn cản tầm mắt của hắn, hắn nhìn một cái đã thấy Nam Lạc đang ngồi ở trên mấy cái ghế dài ráp thành chiếc giường, ngay cả giầy cũng không có bỏ xuống. Ngực hắn đau xót.


“Ngươi hay là về phòng ngươi ngủ đi, dù sao ta cũng không ngủ được.”


“Vương gia người quyền quý, thảo dân ngủ nơi nào đều giống nhau.”


“Ngươi đi ngủ đi, trông ngươi như vậy ta… Trong lòng ta không dễ chịu.”


“Vương gia lại giễu cợt thảo dân rồi.”


Mấy lần Minh Đồng nhìn Nam Lạc nửa điểm không nói như bất động, hắn giờ mới hiểu thì ra bản thân hắn vẫn luôn không hiểu nam nhân trước mặt này. Minh Đồng cho rằng hắn mềm yếu dễ khi dễ, cho là hắn ngây ngô không rõ lễ nghi phong tục, cũng không biết rằng hắn chỉ là ngoài mềm trong cứng rắn, một khi chạm tới ranh giới cuối cùng của hắn, hắn mới cương cường không ngó ngàng tới gì cả, cho dù là liều mạng đến đầu rơi máu chảy.
chungtolabengoan
chungtolabengoan
Level 200
Level 200
Bài viết : 77
Tuổi : 21
Ngày tham gia : 14/07/2017
Nữ Đến từ : Kingpinweb
Ngày tháng năm sinh : 06/10/2002
Cung Hoàng Đạo : Libra
https://crescentmoon.forumvi.com

(Đam mỹ, cổ đại) Thực định chung thân - Xuyên Bạch - Page 5 Empty CHƯƠNG 24

Tue Jan 15, 2019 8:41 pm
Dịch: meomoon86


Biên: Tùy Nhã


Minh Đồng không biết da mặt mình có phải lại dày thêm một tầng, dù đứng trước mặt là địch ý băng lạnh nhưng hắn vẫn phong sinh khởi thủy như bình thường. Chẳng qua khi nhìn thấy ánh mắt đó của Nam Lạc, hắn luôn cảm thấy nơi trái tim của hắn gần như là đau đớn.


Mười mấy ngày kế tiếp, Định Vương gia đối với công việc lau bàn dọn bát đã dần quen thuộc, mặc dù trên mặt hắn vẫn có một nụ cười dữ tợn đáng sợ. Chẳng qua không có ai có thể bỏ qua tay nghề của Nam Lạc, cho nên trong tiệm có nhiều thêm một người xinh đẹp mà quá hung thần ác sát vẫn không ngăn được khách đường xa mộ danh ngày tới một nhiều thêm.


Một ngày nọ, mặt trời mọc sớm, Minh Đồng cảm thấy tinh thần mười phần sáng lạn như đỉnh đầu có ánh dương lên cao, thế nhưng mi mắt của hắn thì không ngừng giật nhảy, hắn gần như có thể cảm nhận tai họa sắp tới.


Đúng như dự đoán, còn chưa tới giữa trưa, có hai người đàn ông sóng vai đi vào, Minh Đồng đang bưng thức ăn suýt nữa đem đổ bát súp chua cay ở trong tay vào đỉnh đầu của một khách nhân, tiếp đó lòng bàn chân hắn như bốc khói khỏi mặt đất mà chạy trốn vào phòng bếp.


Nam Lạc đang rang cơm xào trứng khá là kinh ngạc nhìn Minh Đồng, “Bên ngoài không vội sao?”


“Không có bận rộn, rất rảnh rỗi!”


Minh Đồng xoa xoa mồ hôi trán, ư hắn nhìn thức ăn ở trên bàn và mấy khối đậu rang, ngay lập tức xông tới cầm dao thái và hung hãn chặt xuống. Những thức ăn kia liền vang lên một tiếng vang nhỏ, Nam Lạc đau lòng liếc nhìn thức ăn ở trên bàn, hỏi: “Đao thái sắc bén, Vương gia hay là để ta tự làm đi.”


“Không không không, ta dùng kiếm có thể một lần xuyên mười lá, vừa nhanh lại vừa chuẩn, thức ăn này dùng đao tuyệt đối rất lợi hại!”


Minh Đồng dứt lời càng đùa nghịch dao thái, từng dao từng dao hạ xuống không hề giống cắt đậu rang mà ngược lại giống như khai sơn phá thạch*.


Cuối cùng cũng thấy một tiếng kêu thảm của Minh Đồng, ở trên ngón giữa gần như xuất hiện một vết máu, khối thịt lớn bị dao thái hung hăn đập xuống rơi vào giữa màu trắng của đậu rang trông hết sức nhức mắt.


“A—— ”


Minh Đồng tự giác bản thân hết sức mất mặt, hắn vội vàng đem đầu ngón tay giấu ở sau lưng, nhưng hắn không nghĩ tới Nam Lạc vọt mấy bước tới trước mặt hắn, thần sắc ưhốt hoảng, còn chảo cơm xào trứng bị bỏ quên trên bếp lửa mà bị cháy.


“Mau đưa ta xem!”


Trên ngón tay trắng nõn bị mất đi một mảng thịt, lưỡi dao đâm vào rất sâu, có thể nhìn thấy xương. Nam Lạc nhìn chằm chằm vào vết thương mà bất động thanh sắc.


“Nam Lạc?”


Minh Đồng nghi ngờ hỏi thử một câu, đổi lại hắn nhận được một cái trừng mắt của Nam Lạc, mà bên trong mắt có chút hồng ——


“Ngài, ngài thật là một tên ngu ngốc!”


Minh Đồng tự xưng là thông minh tuyệt đỉnh cũng không biết rằng có một ngày hắn sẽ bị Nam Lạc mắng ngu ngốc, vì kinh ngạc mà rất lâu hắn không nói ra lời.


“Đi, cùng ta trở về!”


“Không được! Tuyệt đối không thể đi ra ngoài!”


Vừa nghe thấy phải ra  khỏi phòng bếp này, Minh Đồng lập tức có biểu cảm thà chết cũng không khuất phục.


“Trên dao chặt đồ ăn này có rỉ sét! Phải nhanh chóng cùng ta trở về, ta còn phải mời đại phu cho ngài!”


“Không đi ra, không đi ra!”


Định Vương ăn vạ một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, sau khi giằng co với nhau, Nam Lạc đầu đầy mồ hôi cắn chặt răng một cái, ôm chặt Minh Đồng vào ngực bước đi ra khỏi phòng bếp.


Nam Lạc bước nhanh đi tới tiền đường, “Thật có lỗi với các vị, ta bây giờ có việc cần ra ngoài gấp.”


Mọi người đồng loạt đưa mắt quét qua người ở trong ngực Nam Lạc, mỗi người ồ lên tán thưởng một tiếng, còn duy nhất hai người kia là rất có thâm ý khác mà nhìn thêm mấy lần, trong đó có một người mặc chiếc áo choàng diễm lệ gập vào lật ra chiếc quạt xếp trong tay mình tạo thành tiếng vang “Chậc chậc”.


Ghi chú:


Phong sinh khởi thủy = gió nổi nước lên


Mộ danh = Yêu mến tiếng tốt của người khác.


Khai sơn phá thạch = Khai phá nơi hoang vu hiểm trở; tạo nền móng cho một công việc khó khăn phía trước  
chungtolabengoan
chungtolabengoan
Level 200
Level 200
Bài viết : 77
Tuổi : 21
Ngày tham gia : 14/07/2017
Nữ Đến từ : Kingpinweb
Ngày tháng năm sinh : 06/10/2002
Cung Hoàng Đạo : Libra
https://crescentmoon.forumvi.com

(Đam mỹ, cổ đại) Thực định chung thân - Xuyên Bạch - Page 5 Empty CHƯƠNG 25

Tue Jan 15, 2019 8:41 pm
Dịch: meomoon86


Biên: Tùy Nhã


Tin đồn Định Vương ở kinh thành là một mỹ nhân yếu liễu đào tơ, chỉ một thoáng không cẩn thận sẽ liền ngã, tin đồn cũng từng truyền tới tai Nam Lạc, nhưng hắn chưa từng bị bệnh nên tự nhiên cũng không hề tin tưởng vào cái tin đồn một người nam nhân trưởng thành có thể bị ốm yếu. Chẳng qua là ngày hôm nay, thực tế đã bức bách hắn không thể không tin lời đồn này.


Nam Lạc một đường chạy như bay ôm Minh Đồng trở về nhà, đại phu chân trước mới vừa bước vào ngưỡng cửa thì cả người Minh Đồng đã nóng lên. Đôi mắt Minh Đồng đóng chặt, lông mi run rẩy, màu da trắng nõn bắt đầu đỏ rực, đôi môi trắng như tuyết trông không có chút máu, chỉ nhìn như vậy thôi cũng có mấy phần liên tưởng kinh tâm động phách*. Huống chi, chuyện Minh Đồng trăn trối hậu sự thật sự đã làm qua không chỉ một lần, lúc này hắn nằm trên giường giả chết nên diễn trò là chuyện hết sức quen thuộc.


“Nam Lạc…”


“Đây, ta ở đây”


“Ta biết ngươi trong lòng oán ta, ta không trách ngươi, lúc trước đúng là ta sai... Khụ khụ (Ho khan một cái)... Chẳng qua là ta chưa bao giờ thích ai, đây là lần đầu, đơn thuần mà nói, mới có thể đối xử với ngươi như vậy. Hôm nay ngươi muốn thú người khác, ta, ta…”


“Sẽ không, ta sẽ không thú ai cả! Vương gia, ngài phải cố chịu a ô…:


Hán tử cao to có chút mù quáng, mà Minh Đồng không biết xấu hổ nằm ở trên giường lại đang vui mừng, mi mắt không dễ phát hiện đang run lên, chỉ tiếc Nam Lạc là một người “ngay thẳng đơn thuần” chân chính không hề chú ý tới điểm này.


“Hôm đó sau khi say rượu, ta nói những lời tuyệt đối không phải như vậy, ta chỉ nghĩ những thứ oanh oanh yến yến kia dây dưa với ta, ta luôn muốn rời khỏi nơi đó, nên mới nói câu “Đi nhanh lên”… Khụ khụ (Lại ho khan một cái)! Nam Lạc, hôm nay ta cũng không còn nhiều nữa, ngươi hãy tha thứ cho ta được không, như vậy cũng khiến ta cảm thấy an tâm ra đi…”


“Vương gia!”


Nam nhân thật thà nhào tới trước giường, hắn nhanh tay ôm Minh Đồng vào ngực, động tác nhanh và mãnh liệt khiến Minh Đồng đang say sưa trong trạng thái diễn cũng bị kinh ngạc cả kinh. Hắn đang cân nhắc mình có nên hay không nên nâng lên hai cánh tay để ôm trả người này, thì phát hiện cổ mình có một cảm giác ẩm ước khiến hắn không khỏi ngẩn ngơ. Chờ đến khi hắn kịp phản ứng, hắn liền mừng như điên, ngực đập nhanh từng hồi.


“Nam Lạc ngươi đang khóc sao?!”


Giọng nói vui sướng có lực như vậy nào giống người sắp chết, chẳng qua lúc này Nam Lạc đang thương tâm muốn chết, hai mắt hắn sưng đỏ giống như quả đào, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống, nhìn thân thể cao lớn của hắn thật sự có chút cổ quái. Nhưng lúc này trong mắt Minh Đồng lại chỉ cảm thấy hết sức khả ái.


Nam Lạc cũng không biết hắn bị làm sao, từ sau khi chống gậy đưa cha hắn thì chưa hề khóc qua, Trương nãi nãi qua đời hắn cũng khóc lớn nhưng không cảm thấy thống khổ như bây giờ, hắn nhìn nam nhân cũng không coi là tốt đang nằm trên giường lúc này thật yếu ớt, trong ngực hắn giống như bị dao thái cắt từng miếng, đau đớn đến không thể thở nổi.


Hai người vui buồn ôm nhau giống như đang tuyệt trần vu thiên ngoại, đại phu bị gọi tới chạy gấp thì đang lau mồ hôi, lần thứ tám phải mở miệng khuyên nhủ: “Chẳng qua chỉ là chút rỉ sét lây nhiễm, thoa ngoài da mấy ngày sẽ tốt, hai vị không cần như vậy.”


Đại phu lần thứ tám khuyên giải an ủi vẫn như cũ bị hoàn toàn không được chú ý đến, cuối cùng, hai nam nhân vừa mới tìm tới trong tiệm đi đến cũng đã tới nơi, đi phía trước là một nam nhân mặt cười đang ôm đầu đau khổ, bước tới trước mặt  Minh Đồng, bi thống nói ——


“Sao ngươi có thể đọa lạc tới mức này hả? Dối trá, mặt dày, khổ nhục kế, giả chết, ngươi cái gì cũng làm đến cực điểm, ngươi khiến phụ vương ngươi và ta làm sao chịu nổi đây? Làm sao chịu nổi?”


=========================


Ghi chú: Kinh tâm động phách = chấn động lòng người
chungtolabengoan
chungtolabengoan
Level 200
Level 200
Bài viết : 77
Tuổi : 21
Ngày tham gia : 14/07/2017
Nữ Đến từ : Kingpinweb
Ngày tháng năm sinh : 06/10/2002
Cung Hoàng Đạo : Libra
https://crescentmoon.forumvi.com

(Đam mỹ, cổ đại) Thực định chung thân - Xuyên Bạch - Page 5 Empty CHƯƠNG 26

Tue Jan 15, 2019 8:42 pm
“Ngươi bị Vương phi còn chưa qua cửa của ngươi ngang nhiên ôm đi khắp cả trấn, Minh Đồng, ngươi thật sự là rất có tiền đồ đấy.”


Một người mặc cẩm bào màu hồng đan xanh, vốn là sự kết hợp trang phục rất tục nhưng trên người này lại nhìn không ra nửa điểm tục khí, ống tay áo hơi rộng lớn có mấy phần phiêu dật, trên gương mặt cương nghị cũng dị thường diêm dúa. Minh Đồng chỉ lãnh đạm liếc mắt một cái, nói: “Nghe nói phụ thân năm đó cũng ôm phụ vương chạy xuyên cả Minh thành, tình cảnh kia nhất định cũng không khác xa tình cảnh như con trai người hôm nay.”


Đôi mắt hồ ly run lên, kêu: “Tất nhiên rồi, dĩ nhiên rồi.”


“Chẳng qua là phụ thân gắng gượng đem phụ vương đang bị tiêu chảy mà chạy, nước mắt gấp đến độ cũng phải rơi, chắc hẳn phụ thân cũng nhớ chút nào chứ?”


“Phốc ——”


Một tiếng cười từ sau lưng truyền tới, rất nhanh Minh Vãn như hổ bộ sinh phong đặt mông ngồi xuống trước giường, “Cha con hai người các ngươi một khắc cũng không thể yên được. Thấy thế nào rồi, khó chịu ở chỗ nào?”


Bàn tay rộng lớn đặt ở trên trán Minh Đồng, nhiệt độ nóng bỏng khiến hắn nhíu mày chặt, ông nhìn về con trai với ánh mắt ôn nhu và lo âu.


“Phụ vương, ngài sao lại tới đây?”


“Mộ Dung gửi thư tới, thúc giục ta cùng cha ngươi hạ sơn trông chừng ngươi.”


“Trưởng tôn ngài đầy tháng ngài cũng không chịu xuống núi, vậy mà giờ này sao lại nhớ nhung tới con trai mình chứ.”


Đối mặt với phụ thân rất nhiều năm không thấy này, Minh Đồng có chút dè dặt, khẩu ngữ mang theo theo vài phần oán trách. Minh Vãn chỉ cười một tiếng, “Vương phi con trai cũng bỏ nhà ra đi, làm phụ thân sao có thể ngồi yên?”


“Tên Lý Mộ Dung đáng chết!”


Nghe vậy, vẻ mặt của Na Trương giống như đột ngột vặn vẹo dử tợn, cắn răng nghiến lợi: “Một ngày nào đó Bổn vương phải đem hắn đá cho Quản Vân, để hắn nửa đời sau còn dám phách lối như vậy nữa không!”


“Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, hôm nay ngươi cũng không mong đợi chạy đến nơi này?” Minh Vãn hơi nghiêng người sang, cẩn thận quan sát Nam Lạc một phen, “Tài nấu nướng của ngươi rất tốt, mới vừa rồi ta ở trong tiệm của ngươi ăn rồi.”


“A ta đây, tiệm của ta!”


“Ngươi quên còn một chảo cơm xào trứng, càng quên tắt lửa, chờ ngươi giờ khắc này nhớ tới thì chỉ sợ tiệm nhỏ kia của ngươi đã sớm hóa thành tro bụi. Tâm tư của người toàn bộ đều ở trên người Minh Đồng, nên mới quên mất thôi.”


Minh Vãn nói một lời khiến người trên giường và dưới giường đều quẫn đến đỏ cả lỗ tai, Nam Lạc gấp đến độ hồi lâu mà không nói ra được từ “ta”, nhưng hắn vẫn mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Minh Vãn ——


“Nam Lạc, thấy hai người chúng ta mà không làm lễ sao?”


“Dạ, dạ!”


Minh Đồng ngăn trở không kịp, Nam Lạc đã phốc một tiếng quỳ xuống, đang định dập đầu, nhưng lại bị cản lại: “Khát, bưng lên hay ly nước trà đi.”


Nam Lạc biết điều lại quỳ xuống trình lên nước trà, sau đó dập đầu xuống nói: “Nam Lạc ra mắt Vương gia, Tương gia!”


“Không đúng”. Lông mày Minh Vãn nghiêm túc, nói: “Là phụ vương, phụ thân. Lần nữa, lại nói một lần nữa.”


Nhìn sắc mặt âm trầm cùng lời nói uy nghiêm thật là kinh khủng, Nam Lạc hoàn toàn bị khiếp sợ vội vàng dập đầu xuống nói: “Nam Lạc ra mắt phụ vương, phụ thân.”


” Ừ, không tệ, coi như là uống qua nước trà của con dâu.”


Minh Đồng vừa mới thấy mù mịt nay khuôn mặt tươi cười so với hoa còn rực rỡ hơn, chỉ đáng thương cho Nam  Lạc vẫn còn mờ mịt mà bị gạt cả một đời.


Dưới sự chiếu cố hoàn toàn từ tài nấu nướng của Nam Lạc, Minh Đồng rất nhanh hạ sốt. Chẳng qua không đợi hắn thuyết phục Nam Lạc trở về cùng với hắn, hắn đã nhận được lệnh bài thúc giục hắn lãnh binh xuất chinh.


Kết quả là Minh Đồng quyến luyến không thôi một lần lại một lần nói: “Tiệm nhỏ này sẽ để lại cho Nguyệt Hồng, ta sẽ lưu người chiếu cố nàng.”


“Bảo bảo muốn ngươi, ngươi không thể bỏ lại nó.”


“Ta, ta cũng nhớ ngươi, ngươi trở về, chờ ta trở về cùng ngươi thành thân.”


          Hồi cuối


Ngày đó khi đại quân hồi triều, cửa thành mở toang, trăm họ trùng điệp chào đón ngàn dặm. Minh Đồng là người cuối cùng đi vào, hắn dài cổ nhìn, vừa nhìn vừa có mấy phần trông đợi lại có mấy phần buồn.


Cuối cùng, chờ ngàn quân đã vào thành hết, ở dưới một tàng cây giữa đồng nơi ngoại ô, trong tầm mắt của Minh Đồng, có một người một thân đứng ở đó.


Hoàn
Sponsored content

(Đam mỹ, cổ đại) Thực định chung thân - Xuyên Bạch - Page 5 Empty Re: (Đam mỹ, cổ đại) Thực định chung thân - Xuyên Bạch

Về Đầu Trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết