Nhóm dịch Crescent Moon
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Go down
chungtolabengoan
chungtolabengoan
Level 200
Level 200
Bài viết : 77
Tuổi : 21
Ngày tham gia : 14/07/2017
Nữ Đến từ : Kingpinweb
Ngày tháng năm sinh : 06/10/2002
Cung Hoàng Đạo : Libra
https://crescentmoon.forumvi.com

[Đam mỹ] Thiên vạn mỹ nhân - Kiều Bạch Empty [Đam mỹ] Thiên vạn mỹ nhân - Kiều Bạch

Tue Aug 01, 2017 1:21 pm
THIÊN VẠN MỸ NHÂN – 千万美人 

Tác giả: Kiều Bạch – 乔白

Thể loại: Đoản văn đam mỹ, hiện đại, ôn nhu công, HE OE SE (tùy người đọc cảm nhận…)

Nguồn: doanvandammy.wordpress

Edit: Shin – chungtolabengoan

Lịch trình: Hoàn

Hị hị… tác phẩm đầu tay của mình, mong nhận xét từ mọi người. ~Ö◊Ö~

Giới thiệu sơ lược: Ban đầu công bất chấp tất cả để yêu thụ, nhưng dường như thụ vô cảm chỉ suy nghĩ về con người anh công, suy nghĩ về tình cảm của anh dành cho mình, dù vẫn cảm nhận được một chút hơi ấm. Nhưng kết cục cuối cùng chẳng đâu về đâu cả… truyện buồn như shit =((


Được sửa bởi chungtolabengoan ngày Tue Jan 15, 2019 8:20 pm; sửa lần 1.
chungtolabengoan
chungtolabengoan
Level 200
Level 200
Bài viết : 77
Tuổi : 21
Ngày tham gia : 14/07/2017
Nữ Đến từ : Kingpinweb
Ngày tháng năm sinh : 06/10/2002
Cung Hoàng Đạo : Libra
https://crescentmoon.forumvi.com

[Đam mỹ] Thiên vạn mỹ nhân - Kiều Bạch Empty Đoản văn một chương - HOÀN

Tue Jan 15, 2019 8:10 pm
Chuyển đến nơi này đã hơn nửa tháng. So với khu nhà cao cấp trước kia, phòng ở chật hẹp vắng vẻ như này tất nhiên là thua kém hơn, nhưng ít ra hắn không phải lo lắng sợ hãi. Cà phê vừa xong, hắn bưng chén lên uống, lại thoáng dừng lại, cho thêm chút đường.

Thói quen người này thật đáng sợ. Đã thành thói quen lại còn muốn cải biến, thậm chí còn lên hơn vài chục lần.

Hắn dùng thìa khuấy tách cà phê, ý nghĩ có chút bất ổn.

***

Một hồi chuông điện thoại vang lên, hắn khẽ giật mình, tách cà phê trong tay bị đổ, dây bẩn ra tay. Hắn hoảng loạn lấy khăn giấy lau qua, một tay cầm máy nghe điện thoại, tay kia cũng hơi run run.

Hắn đã đổi điện thoại di động, người biết số điện thoại này chỉ có một, thời gian còn chưa đến, vậy mà tình huống ấy đã đột ngột phát sinh.

“Có chuyện gì xảy ra? Đã lâu như vậy sao không gọi?” Nam nhân bên kia điện thoại có chút không vui.

“Không có gì cả. Mà Sở tiên sinh gọi đến có việc gì?” Nếu là chuyện vé máy bay và hộ chiếu đã được gửi đến thì tốt quá rồi, nhưng cái ý tưởng này có phần không thực tế, khuôn mặt tuấn tú mà nhợt nhạt bỗng nổi lên một tia ý nghĩ đen tối, mỉm cười, lưng mảnh khảnh không tự chủ được mà uốn cong.

“Hắn đến. Rất có thể sẽ đến tìm em.”

“Cái… cái gì?”

Nam nhân bên kia điện thoại cười nhẹ một tiếng, dường như đang che giấu sự nôn nóng: “Tiểu Vũ đáng yêu, em thật thông minh, không lẽ em định nói em không biết người này? Hắn đã thoát ra được, nhất định sẽ đến tìm em đầu tiên.”

“Sở tiên sinh có gì dặn bảo?” Lòng bàn tay hắn đầy mồ hôi, Tần Vũ đổi tay khác.

“Nếu hắn đến tìm em, thì hãy nghĩ biện pháp ngăn chặn, chờ anh đến, nghe không?” Giọng nói thấp thỏm mang theo một tia lạnh khốc, hắn trầm giọng đáp “Vâng”, buông ống nghe, chỉ trong chốc lát tim đã đập mạnh và loạn nhịp, bỗng nhiên tiếng chuông cửa vang lên.

***

Tình trạng hiện tại có điểm giống hắn trước kia, luôn phải chạy sô khi làm việc tại Mê Dạ, xong trận này lại nối tiếp trận khác. Hắn cũng lề mề, có lúc cảm thấy chán ghét công việc, nhưng trên hết vẫn là sự sợ hãi.

Ra mở cửa, mọi biểu lộ trên khuôn mặt hắn bỗng dừng lại, dần dần lộ rõ vẻ vui mừng.

Xem ra hành động cũng không dừng bước. Hắn mừng rỡ, ánh mắt tự nhiên tuôn ra nước mắt: “Hồng ca…” Ngay lập tức bị một cánh tay lôi vào trong ngực, khiến hắn dường như hít thở không thông: “Thật tốt quá, hắn chưa đến làm hại em….”

Thân thể cực nóng, hô hấp khó khăn.

Tần Vũ thẫn thờ, nhưng khuôn mặt hết sức ôn nhu: “Hồng ca, anh không sao chứ?” Là Hồng, thực sự là Hồng, thậm chí là một người không khác gì Hồng, hắn biết. Ngoại trừ thân thể nam nhân đang ôm mình kia, hắn cũng không cần biết quá nhiều.

“Sở Tuấn muốn vây bắt anh, nhưng hắn không có bản lĩnh.” Đôi mắt màu đen trong suốt dường như sâu vô tận.

Hắn đã đoán ra rồi sao?

Khuôn mặt Tần Vũ hơi cứng lại, sự hoảng hốt từng chút từng chút thấm vào toàn bộ xương cốt tứ chi, bản thân hắn miễn cưỡng cười cười: “Bản lĩnh của Hồng ca đương nhiên sẽ không bị rạn nứt, Sở Tuấn là cái thứ gì mà có thể đem ra so sánh.”

“tiểu Vũ… tiểu Vũ…” Nam nhân muốn nói điều gì đó, nhưng chỉ thì thào nhắc đến tên của hắn, kéo hắn ôm chặt vào trong ngực.

***

Lúc đi vệ sinh, hắn run lẩy bẩy không biết nên nói gì.

Chỉ khi không ở bên người đó, hắn mới biết được bản thân mình có bao nhiêu nỗi sợ hãi. Trái tim dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng hắn nén lại, cố gắng chịu đựng để không nhớ đến người đã làm cho hắn không còn cảm xúc gì với nữ nhân, hắn muốn trấn tĩnh lại, nhưng lúc này hắn lại phát hiện, người kia đã từng nhắc đến một cô gái có dung mạo mơ hồ như một giấc mộng.

Người đó vốn có dung mạo như Xuân Hoa.

Hắn cười cười.

Cố ấy từng nói, bất luận nhiều khó khăn đến mấy, cũng sẽ chờ hắn. Vậy mà khi nhớ lại thời điểm đó, hắn lại bật cười.

Tất cả đều thoáng như ngày hôm qua.

Tay dần ổn định, hắn mở cửa phòng vệ sinh, bỗng thấy nam nhân đứng bên ngoài mỉm cười nhìn hắn: “Đã lâu như vậy, còn tưởng em bị bồn cầu cuốn trôi rồi chứ.”

Hắn liếc ngang. Trong lòng bỗng sinh ra một nỗi u buồn mơ mơ hồ hồ, người kia, trong mắt hắn, cũng giống như nỗi u buồn này, nhìn không còn rõ nữa rồi.

***

Nam nhân đẩy hắn dựa vào tường hôn. Sự ôn nhu này trước sau như một, dường như có chút đau đớn sót lại.

Nam nhân hôn lên vành tai của hắn, thấp giọng nói: “Mỹ nhân Tiểu Vũ… em thật đẹp…”

Nam nhân ôm lấy lưng của hắn, dường như đã trở nên ý loạn tình mê, thấp giọng mà rên rỉ.

Hắn chợt nhớ đến mưa mùa hạ, từng hạt mưa dày đặc rơi trên ô, như là mây mù, cũng đã có âm thanh sa sa yên lặng.

Người nam nhân này thật dịu dàng, sau này chỉ sợ không được gặp lại. Trong lòng hắn có chút buồn cười, mang theo sự đồng cảm, nếu không cũng sẽ cảm thấy chuyện này không hề buồn tẻ hay chán ghét.

“Hồng ca…” Hắn ngẩng cổ nhỏ lên, giọng sợ hãi kêu, dường như tất cả đang tràn đầy khoái cảm, từ trên giường nam nhân đột nhiên ngã xuống.

***

Từ trên giường, nam nhân ngã xuống.

Đây là… Hắn nhắm hai mắt lại, mở ra, hiện lên một bóng dáng cười cười: “Sở tiên sinh thật nhanh tay!”

Sở Tuấn hiển nhiên có chìa khóa nơi này.

Lúc trước hắn không đi ra nước ngoài, hắn được tự do.

Có khi, cho dù là tự do, điều đó cũng xa xỉ như Kính Hoa Thủy Nguyệt*

(Kính Hoa Thủy Nguyệt* = hoa trong gương trăng trong nước, cảnh tượng huyền ảo)

***

“Nếu không có cậu giúp đỡ, thì tôi đâu thể đến đây nhanh như vậy.” Sở Tuấn mỉm cười. Nam nhân mà hắn muốn trói chặt đang ngã trên mặt đất nhưng chưa hoàn toàn hôn mê, cuối cùng Tần Vũ cũng bị hắn dùng sức đánh ngã, nhưng Tần Vũ không đứng dậy nổi, có lẽ là do thế suy sức yếu, khuôn mặt chán nản lộ rõ vẻ tuyệt vọng.

Sở Tuấn dừng tay chờ đợi, hắn chậm rãi đi đến trước mặt Tần Vũ.

Lúc này bản thân không hề đề phòng, có thể thấy rõ ràng điểm đó, quả nhiên không hổ danh là Hồng bài của Mê Dạ, không hổ danh là Hồng lão đại ba nghìn vạn năm cũng không ra tay với mỹ nhân.

“Anh nói cái gì?” Khuôn mặt của Tần Vũ có chút biến dạng.

“Hồng lão đại không dễ thấy nhược điểm, nhưng rồi lại đơn độc yêu cậu, tôi thề cuộc đời này sẽ không ra tay với nữ nhân, nhưng cậu không phải nữ nhân, vậy không thể trách tôi được.” Sở Tuấn mỉm cười, ánh mắt lại không hề vui vẻ, “Đã từng có người muốn dùng ba nghìn vạn lượng để mua cậu, nhưng người đó lại bị cậu cự tuyệt, đáng tiếc trong mắt cậu, người đó chỉ đáng giá một trăm vạn.”

***

Tận đáy lòng của hắn, như bị gậy đập trúng, như nghe được chính mình nói “Anh nói mấy lời này để làm gì?”

Sở Tuấn mỉm cười: “Không có gì. Chẳng qua tôi và hắn đang tranh đoạt địa bàn, cũng không có bất kỳ ân oán nào, theo đúng phép tắc, có lẽ tôi nên giết cậu, để báo thù thay cho hắn.” Sở Tuấn lôi ra một khẩu súng, ngón tay đặt lên trán.

Hắn dường như không còn cảm giác, trong lòng không biết nên giải quyết như thế nào.

Sinh mệnh thật nhỏ bé, tự nhiên hắn biết rõ.

Nhỏ bé đến mức chỉ có thể rung động trên đầu ngón tay của người khác.

Nhưng hắn dường như mất hết tất cả sức lực, sau cùng để kết thúc cuộc tranh cãi này.

Ở bên trong thật yên tĩnh, giọng Sở Tuấn lãnh khốc, chậm rãi nói: “Không phải cậu muốn được tự do sao? Đã đến lúc rồi đấy.”

***

Tất cả đều đã rời đi. Trên bàn chỉ còn lại vé máy bay và hộ chiếu.

Nhưng hắn vẫn vậy, ở lại nơi này, trong chính căn phòng nhỏ, mơ màng hỗn độn, cho đến lúc vé máy bay đã quá thời hạn, cho đến lúc người đã trở nên gầy khô, thậm chí cho đến lúc… thiếu nữ trong mộng của người kia đã già đi.

Tất cả đều thoáng như ngày hôm qua.

Tất cả đều thoáng như cảnh tượng trong mơ.

Không biết đã trải qua bao lâu, hắn nghe được tiếng chuông điện thoại, thẫn thờ đưa tay ra đón, dường như phải thật lâu sau giọng nói bên kia mới truyền đến: “Anh ấy chưa bị giết, nhưng giờ đã phát điên rồi.”

Hết.
Về Đầu Trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết