Nhóm dịch Crescent Moon
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Go down
chungtolabengoan
chungtolabengoan
Level 200
Level 200
Bài viết : 77
Tuổi : 21
Ngày tham gia : 14/07/2017
Nữ Đến từ : Kingpinweb
Ngày tháng năm sinh : 06/10/2002
Cung Hoàng Đạo : Libra
https://crescentmoon.forumvi.com

[Đam mỹ] Bất luân ái. Ái bất luân - Bổn Trà Mai Empty [Đam mỹ] Bất luân ái. Ái bất luân - Bổn Trà Mai

Sun Jul 16, 2017 1:26 pm
Bất luân ái
Ái bất luân


Tác giả: Bổn Trà Mai


Dịch: Kidlove và Tùy Nhã​


Thể loại: phi hiện đại, song tử, BE, 1x1, huynh đệ, tương hỗ.


Bối cảnh triều đại: 


Là quốc gia cổ đại, do quân chủ cùng tế ti cùng quản lý. Chế độ Quân chủ là chế độ dựa vào huyết mạch theo hình thức cha truyền con nối, mà tế ti được dân chúng chọn lựa.


Là quốc gia tập quyền chuyên chế, quyền lực của quân chủ là cao nhất, tế ti tuy có quyền lực tương xứng với quân chủ nhưng chung quy vẫn ở dưới.


Tế ti ở trong lòng bách tính được tôn sùng như thần linh tại thượng. Quân chủ chính là sự tồn tại tuyệt đối trong nhà nước.


Giới thiệu nhân vật: 


Chu Lang Vương


Là người anh trong hai anh em song sinh, mười chín tuổi. Là một người phóng lãng, yêu em trai mình sâu đậm, đồng thời là quan văn bên cạnh quân chủ.


Tế Vương


Là người em trong hai anh em song sinh, mười chín tuổi, là một người vì yêu anh trai cam nguyện hi sinh tất cả, bị chọn làm tế ti của "Tế phẩm".


Trại Da Tư


Tình nhân của hai anh em song sinh, hai mươi sáu tuổi, vốn là người yêu của Chu Lang Vương, em trai của quân chủ nhưng chỉ là một người hư danh, không có tư cách trở thành quân chủ nhất. 


Triệu Ngang.


Là anh trai của Trại Da Tư, vua của nước, hai mươi tám tuổi, là một người ít nói, thầm mến Tế Vương.


Linh Lưu Phách Nhĩ Nhĩ Cách Tư Đặc (gọi tắt Linh Lưu )


Là thần của quốc gia này, tạm thời tá túc trong cơ thể của mỗi một quân chủ quốc gia.


[Đam mỹ] Bất luân ái. Ái bất luân - Bổn Trà Mai 20158520_456586264707479_1085675628_n


Cảnh báo: 


Truyện có nội dung incest và NP. Yêu cầu các bạn dưới 18 tuổi và dị ứng với hai thể loại này không vào đọc. 
Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn Truyencuatoi.com và blog cá nhân của hai người dịch, yêu cầu các bạn không sưu tầm đi diễn đàn khác.
Meomoon86
Meomoon86
Level 200
Level 200
Bài viết : 23
Tuổi : 43
Ngày tham gia : 14/07/2017
Nữ Đến từ : Nhà của tôi
Ngày tháng năm sinh : 12/05/1980
Cung Hoàng Đạo : Taurus Công việc / Sở thích : Phượt, đọc truyện
https://meomoon86.wordpress.com/

[Đam mỹ] Bất luân ái. Ái bất luân - Bổn Trà Mai Empty Bất luân ái, ái bất luân (Chính văn)

Sun Sep 17, 2017 8:23 pm
Phần 1

Tế Vương từ tế điện trở về nhà, cả người hắn đều mệt mỏi nên đi tắm rửa ở suối.

Tế Vương nhìn bóng mình trong nước, qua mặt nước ánh ra dung nhan mặt mũi giống ca ca song sinh của hắn như đúc, Tế Vương nhớ tới ca ca hắn - Chu Lang Vương. Mặc dù hai người chỉ xa nhau có nửa ngày, nhưng hắn vẫn thấy nhớ nhung mà không biết nên làm thế nào.

Tế Vương là tế ti tương lai của quốc gia này. Khi phát hiện lực lượng của tế ti sắp giảm xuống, Tế Vương sẽ nguyện bỏ mạng vì quân chủ đồng thời kế thừa thân phận tế ti.

Kỳ thật thì người bị gọi là tế ti chỉ khá hơn so với nô lệ một chút về mặt “Tế phẩm”, muốn tế người nào hay vật gì đó dù biết bọn họ vẫn chỉ có nước trở thành "Tế phẩm… Mà Tế Vương sớm hay muộn cũng sẽ biết thôi, với tình trạng của tế ti hiện thời đang đảm nhiệm quả thật không quá lạc quan, như vậy, cái ngày Tế Vương trở thành "Tế phẩm" cũng không còn xa.

Mặt nước suối rung động đôi chút khiến Tế Vương xoay người lại nhìn về nơi vừa mới phát ra rung động lập tức bị người một ôm chặt vào lòng.

"Chu Lang Vương! Ta chờ ngươi lâu rồi." Người nói là đệ đệ của đương kim quân chủ-Trại Da Tư, một người chỉ có hư danh, nhàn hạ hoàn toàn không đủ tư cách trở thành Vua

Tế Vương có phần kinh hãi, nhưng hắn cũng không đẩy Trại Da Tư ra.

Trại Da Tư toàn lực hôn lên môi hắn. Tế Vương thuận theo mà từ từ nhắm hai mắt lại, hắn đang hưởng thụ sao? Không hề, dường như tâm tình của hắn không bị ảnh hưởng, có gì đó khác thường.

Tế Vương thuận theo Trại Da Tư, hắn hoàn toàn giao thân thể mình cho Trại Da Tư. Đến bây giờ, có thể coi Trại Dạ Tư là nam nhân đầu tiên của hắn.

"Hôm nay ngươi rất giả dối nhé." Trại Da Tư ôm Tế Vương nói: "Hơn nữa, động tác có phần không lưu loát."

"Không thích sao?" Tế Vương nhẹ giọng hỏi, bởi vì dục ý mà mà gò má hắn ửng đỏ.

"Không, hôm nay ngươi rất khả ái, làm ta muốn tới thêm một lần nữa." Đôi mắt của Trại Da Tư híp lại, vuốt ve thân thể Tế Vương, một tay đi vào trong địa phương Tế Vương vừa mới tiếp nhận hắn để đem bạch dịch của mình từ trong cơ thể Tế Vương lấy ra.

"Về phòng đi, ngâm trong nước lâu rồi." Toàn thân Tế Vương khẽ run, đề nghị.

Trại Da Tư đồng ý, hai người kịch liệt cuốn lấy nhau ở trên giường của Chu Lang Vương mà phiên vân phúc vũ.

Chu Lang Vương thở hỗn hển chạy từ cung điện về nhà đã thấy đệ đệ Tế Vương của mình đang chật vật giãy dụa dưới người Trại Da Tư.

"Trại Da Tư, ngươi làm gì với Tế Vương thế?!" Chu Lang Vương tức giận, đẩy Trại Da Tư ra ôm lấy Tế Vương, trên thân thể Tế Vương vẫn còn đầy những dấu vết dâm uế, nhức mắt.

"Ca..." Tế Vương bị Chu Lang Vương ôm trong ngực, thanh âm ngòn ngọt lại mang theo chút khàn khàn.

"Ngươi... mới là Chu Lang Vương?" Trại Da Tư cũng chẳng để ý chính mình vừa làm trò cười, chỉ vào Tế Vương hỏi: "Như vậy người này là..."

"Hắn là đệ đệ của ta - Tế Vương. Tên hỗn đản nhà ngươi, thậm chí ngay cả ta cũng không phân biệt được à?" Chu Lang Vương vẫn tức giận như trước, mà Tế Vương thì chỉ im lặng, khẽ rủ mắt.

"Nhưng hắn không hề phản kháng! Hắn không phản kháng cũng không nói rõ mình là đệ đệ của ngươi. Như vậy làm sao ta biết?" Trại Da Tư tận lực giải thích.

"Đừng tranh cãi nữa!” Tế Vương ôn nhu nói: "Mọi chuyện đều là ta không đúng, các người chớ bởi vì ta mà mất hòa khí."

Sau đó, hắn đẩy Chu Lang Vương ra, khoác ngoại bào lên người, nói: "Thứ lỗi đã quấy rầy các ngươi, các ngươi cứ tiếp tục đi."

"Tế Vương..." Chu Lang Vương muốn kéo hắn lại. Bước chân của Tế Vương tuy không vững nhưng vẫn nhất quyết rời đi.

Hắn cười ôn nhu, nói: "Ca ca, đừng chơi đùa quá muộn! Ngươi ngày mai còn phải tiến cung đấy."

Sau đó hắn bước chân nhanh rời đi. Khi bóng lưng dần khuất khỏi tầm mắt của hai người kia thì những giọt nước mắt từ hốc mắt hắn mới tuôn rơi.

Hắn yêu ca ca Chu Lang Vương của mình, nhưng thứ tình cảm này giữa huynh đệ là không thể có, cho nên hắn mới để Trại Da Tư ôm mình.

Tế Vương cũng không phải không muốn trở thành người của Chu Lang Vương, cũng không phải muốn nhận sự sủng ái của Trại Da Tư, hắn chẳng qua là thuận theo tự nhiên mà cảm nhận những việc mà Chu Lang Vươngtrải qua thôi, bởi vì hắn tò mò, hắn ghen tị, hắn ghen tị với Trại Da Tư là người mà ca ca hắn thích nhất.

Tế Vương biết Trại Da Tư là tình nhân của Chu Lang Vương bằng không, hắn sẽ không cho phép Trại Da Tư chạm vào hắn.

Khi còn bé Tế Vương trốn học cùng Chu Lang Vương lập một nơi bí mật- một sơn động nho nhỏ, nơi này là nơi thuộc về huynh đệ bọn họ cũng là nơi không ai phát hiện.

Mặc dù như vậy, Tế Vương vẫn biết chính nơi này Chu Lang Vương cùng Trại Da Tư giao hoan, không muốn thì hắn vẫn phải bằng lòng để Trại Da Tư làm dơ bẩn thánh địa của hai người.

Tế Vương cười lạnh một tiếng, nhặt lên một khối bảo thạch quý vẫn bị hắn giấu ở nơi sâu nhất trong hang động, đây là đồ vật thuộc về Trại Da Tư, trong lúc vui vẻ vô tình tặng cho Chu Lang Vương, lại bị Tế Vương phát hiện nên hắn cận thẩn cất giấu.”

"Ta... cùng chủ nhân ngươi đã làm, ngay cả ta cũng biến thành kẻ không sạch sẽ...” Tế Vương cầm bảo thạch trong tay đặt lên ngực, nói: "Ca ca, ta thích ngươi."

Tế Vương cầm bảo thạch, nằm trên giường nhỏ mà Chu Lang Vương cùng Trại Da Tư từng nằm giao hoan, dường như khí tức của bọn họ vẫn phảng phất, như chưa từng biến mất.

Tế Vương hồi tưởng lại đêm đầu tiên tại suối kia, ở trên mặt nước chiếu lên khuôn mặt hắn đồng thời cũng là khuôn mặt của Chu Lang Vương, xuyên thấu qua mặt nước, Tế Vương nhìn Chu Lang Vương mà Chu Lang Vương cũng nhìn Tế Vương.

"Thích nhất ngươi..." Lời cấm kỵ kia vừa nói ra cửa miệng, vật ở giữa chân Tế Vương cũng hưng phấn lên, hắn vội vàng dùng lực đè lại vật vô sỉ đã nổi lên phản ứng từ khi cùng với Trại Da Tư giao hoan.

"Ca... Ngươi lại..." Nghĩ đến phản ứng giận dữ của Chu Lang Vương thốt lên với Trại Da Tư, Tế Vương không tưởng tượng được Chu Lang Vương lại nguyện ý tiếp tục cùng với Trại Da Tư.

"A... Thật khó chịu… Ca ca, cứu ta..." Tế Vương ở trên giường nhỏ cuộn tròn, gương mặt nóng bừng, thở dốc cùng rên rỉ.

Mỗi một lần khi Chu Lang Vương đang hưng phấn, thân thể Tế Vương cũng đồng thời nổi lên phản ứng, bất luận hai người cách nhau bao xa, cái khoái cảm mệt nhọc này không trở ngại mà truyền tới. Nhưng tâm tình lại hoàn toàn khác nhau.

Một hồi khoái cảm liên tục công hãm Tế Vương cho dù hắn không trực tiếp lấy tay đụng chạm, nhưng khi Chu Lang Vương giải phóng, toàn thân dưới của Tế Vương cũng bị ướt, một cổ mùi vị quen thuộc đầy rẫy trong mũi hắn, ba năm qua, Tế Vương đối với mùi này vừa xa lạ vừa sợ hãi.

Tế Vương bất lực nằm trên giường nhỏ nghỉ ngơi, thân thể cũng chuẩn bị tiếp nhận đợt khoái cảm tiếp theo.

Lần này Tế Vương đợi rất lâu, cơ hồ phải kéo dài hơn nửa ngày nhưng vẫn không thấy xuất hiện.

"Tế Vương." Chu Lang Vương đứng ở cửa hang, nhìn Tế Vương đang cuộn tròn, nói: "Tới đây, cùng ca đi về nhà."

Tế Vương chật vật khoác ngoại bào lên, nói: "Ca , ngươi về nhà đi, ta sẽ về sau."

"Tại sao?" Chu Lang Vương hỏi.

"..." Tế Vương khó chịu không biết nên trả lời như thế nào. Chu Lang Vương cũng đã đi đến bên người hắn.

Chu Lang Vương ngửi mùi trên cơ thể của Tế Vương, cười nói: "Ngươi là ở chỗ này làm chuyện gì bí mật với ai sao?"

Tế Vương ảo não, tùy ý nói: "Người kia là ngươi mới đúng chứ?"

"Ngươi biết?" Chu Lang Vương nhướn mi hỏi: "Ngươi thấy ta làm cùng Trại Da Tư ở chỗ này, cho nên mới đi câu dẫn Trại Da Tư sao?"

Tế Vương không trả lời, hắn cầm thật chặt viên bảo thạch ở trong tay.

Chu Lang Vương thấy vậy híp mắt lại, nói với người đang đứng ngoài cửa động: "Vào đi."

Trại Da Tư chen vào, cửa động không lớn Tế Vương thấy hắn không khỏi rụt người lại.

"Tế Vương... Gia nhập với chúng ta đi." Trại Da Tư mở miệng mời Tế Vương.

"Gì?"

Trại Da Tư cởi bỏ xiêm y của Chu Lang Vương, vuốt ve thân thể hắn, nói: "Chính là ba người cùng nhau, ta phát hiện ta đối với Chu Lang và ngươi đều sinh ra cảm tình."

Chu Lang Vương đưa tay vào giữ hai chân Tế Vương, nắm lấy hạ thân ướt đẫm của Tế Vương, nói: "Ngươi là vì thích mới cùng làm với Trại Da Tư. Ta biết ngươi không phải là hạng người tùy tiện."

Tế Vương nhìn Chu Lang Vương, khẽ gật đầu một cái, nói: "Ta đúng là xuất phát từ thích..." Bất quá ta thích ngươi chứ không phải hắn.

Chu Lang Vương nhếch mép một cái, lộ ra ý cười như có như không, nói: "Ta cũng biết..." Vốn chỉ hỏi để thăm dò, Tế Vương cự tuyệt thật không nghĩ tới Tế Vương thì ra là…

Trại Da Tư cao hứng ôm hai người, nói: "Đã như vậy, chúng ta cùng vui vẻ một lần đi."

Tại nơithánh địa này, nó lại một lần nữa bị xâm phạm, ba người dâm loạn khiến thánh địa ngập tràn âm thanh hoang lạc.

(Tế Vương, nơi này là thánh địa của hai chúng ta, chúng ta phải bảo vệ nó. )

(Đúng vậy, ca, nơi này là thánh địa của chúng ta. )

(Tế Vương, chúng ta phải vĩnh viễn không xa nhé.)

(Đương nhiên, ta vĩnh viễn sẽ không rời xa ngươi, ca ca. )
Phần 2


Ba người một mực duy trì loại quan hệ này, người vui nhất không ai bằng Trại Da Tư, bởi vì hắn phát hiện thân thể của hai huynh đệ Chu Lang Vương cùng Tế Vương có mối liên hệ chặt chẽ. Bởi vậy, trong lòng Trại Da Tư nảy ra tà ý nho nhỏ.

Ngày hôm đó, buổi sáng và buổi chiều Tế Vương không cần đến tế điện, cho nên quyết định sau giờ ngọ sẽ ngủ một giấc chờ Chu Lang Vương về nhà đánh thức hắn, sau đó mới đi tới tế điện trực đêm. Như vậy hắn sẽ không bỏ lỡ thời gian gặp mặt Chu Lang Vương sau xong việc trở nhà, mà trực buổi tối cũng sẽ không có tinh thần.

Tế Vương đang ngủ say trên giường nhỏ trong phòng mình, Trại Da Tư lén lút chạy vào phòng Tế Vương.

Tế Vương đang lúc nửa tỉnh nửa say bị Trại Da Tư đùa bỡn hạ thân cùng hậu huyệt, Tế Vương không hề phòng bị, phát ra tiếng rên rỉ làm Trại Da Tư hết sức hài lòng. Trại Da Tư càng cảm thấy hết sức vì những ngày thường Tế Vương đều xấu hổ mà kiềm chế.

Trại Da Tư ngậm hạ thân đang kích động của Tế Vương trong miệng, Tế Vương vẫn nhắm mắt không phòng bị phát ra tiếng rên rỉ.

Tế Vương một tay che miệng, ngước mắt nhìn Trại Da Tư, một tay kia dùng sức đẩy đầu Trại Da Tư ra, mà Trại Da Tư cũng bằng lòng bỏ Tế Vương ra.

"Ngươi... Ngươi tại sao lại muốn..." Tế Vương thở hổn hển hỏi.

"Ha ha, có phải rất thoải mái hay không?" Trại Da Tư trìu mến ôm Tế Vương hỏi.

"..." Một chút cũng không thoải mái! Tế Vương ảo não đẩy Trại Da Tư.

"Ngoan! Tế Vương, chúng ta vui vẻ chút đi." Trại Da Tư sắc tình nói.

"Không muốn, ca lại không ở nơi này, vui cái gì?" Nếu ca ca không ở đây, ta mới không cần cùng ngươi làm, Tế Vương nghĩ.

"Chính là muốn thừa dịp Chu Lang Vương không có ở đây." Trại Da Tư nói: "Chu Lang Vương bây giờ hẳn còn đang thiết kiến hoàng thượng ? Nếu hắn đột nhiên... Chuyện đó mà nói…ngươi nói chủ thượng sẽ như thế nào với hắn?"

"Ngươi... Ngươi chuyện này không biết xấu hổ, hoàng thượng không phải ca ca ngươi sao? Lại để cho tình nhân của mình..." Tế Vương tức giận không ra lời.

"Như vậy mới phải chơi mà ~~ nếu là ta, ta muốn xé rách bộ mặt vạn năm không thay đổi của đại ca ta xem hắn sẽ lộ ra vẻ gì, cái này rất đáng nhé” Trại Da Tư cố gắng trêu chọc, Tế Vương tránh né khắp nơi.

"Ta mặc kệ! Tóm lại ngươi không thể đụng vào ta.” Dù sao ta cũng chưa từng nhìn thấy mặt hoàng thượng. Mặt hắn là hòn đá cũng được, xấu cũng tốt, chẳng can hệ gì đến ta! Tóm lại ta không thể để cho ca ca ta bị mất thể diện trước mặt hoàng thượng!

"Ta muốn! Trừ phi Tế Vương ngươi nguyện ý giúp ta giải quyết, nếu không... Hừ hừ." Trại Da Tư thấy Tế Vương kiên quyết như vậy, hắn không thể làm gì khác hơn là đổi lại chủ ý.

Tế Vương cau mày, cuối cùng không thể làm gì khác mà bất đắc dĩ phải lấy tay cầm chỗ hưng phấn của Trại Da Tư.

Dù vậy, Trại Da Tư vẫn chưa bằng lòng: "Dùng miệng ngậm đi ~ bằng không thì dùng đầu lưỡi liếm."

Trại Da Tư đến nay vẫn hết sức tiếc nuối một chuyện, chính là Tế Vương cho tới bây giờ vẫn không thân mật với hắn. Lần nào Tế Vương cũng đều làm Chu Lang Vương thoải mái, vì vậy, Chu Lang Vương cũng tốn không ít thời gian ở trên người Tế Vương mà coi nhẹ cảm nhận của Trại Da Tư.

Tế Vương hết sức không vui, nhưng nghĩ tới bây giờ Chu Lang Vương vẫn còn đang ở trong cung. Hắn buộc lòng quỳ xuống trước người Trại Da Tư, cúi đầu, lấy miệng lưỡi phục vụ Trại Da Tư, vì sau này cũng có thể cùng một chỗ với Chu Lang Vương, Tế Vương không quan tâm, cũng không ngại cái giá phải bỏ ra.

"Tuyệt lắm! Tế ngươi thật rất giỏi, khó trách Chu Lang Vương lấn nào cùng ngươi cũng phải kêu to dâm lãng như vậy."

Trại Da Tư nhẹ nhàng xoa tóc Tế Vương, Tế Vương thì tự mình tưởng tượng: "Ta là đang phục vụ ca ca, ta là làm ca ca thoải mái..."

Trại Da Tư không báo trước phóng ra trong miệng Tế Vương. Hơn nữa còn liều mạng áp đầu Tế Vương vào, cật lực phun ra khiến Tế Vương bị sặc, khi Trại Da Tư thỏa mãn mà thở phào liền buông Tế Vương ra, hắn ho đến mức dường như không thở nổi.

"Xin lỗi! Tế Vương ngươi cảm thấy như thế nào?" Trại Da Tư khẩn trương hỏi.

Tế Vương chỉ là không chịu được mà ho khan, nhổ bạch trọc ra từ trong miệng, nước mắt cũng tuôn tràn.

"Tế Vương ngươi có chịu có phải không?" Trại Da Tư đau lòng vỗ về Tế Vương.

"Không có... lần sau." Tế Vương không để ý nơi cổ họng của mình đau nhói, giận dữ nói với Trại Da Tư.

"Tốt rồi! Vậy không có lần sau. Ngoan, để cho ta ôm người." Trại Da Tư hòa nhã dỗ dành Tế Vương.

Tế Vương dùng sức đẩy Trại Da Tư ra, nói: "Ta phải đi tắm, ngươi chớ đi theo. Nếu không ta tuyệt đối sẽ kêu ca không tha cho ngươi!"

Trại Da Tư nhún nhún vai tỏ vẻ vô tội, không hiểu vì sao Tế Vương lại tức giận.

Tế Vương bực mình ngâm nước suối, hắn rất tức giận với hành động của Trại Da Tư ban nãy.

"Thật không hiểu sao ca lại chọn tên khốn kiếp như vậy." Tế Vương giận dữ nói: "Chẳng những vô dụng, lại háo sắc, người như vậy căn bản không xứng với ca."

Tế Vương trong lòng suy nghĩ phải làm thế nào đuổi tên khốn kiếp Trại Da Tư khỏi người Chu Lang Vương. Hắn nhìn cái bóng rọi ngược của mình trong nước dường như Chu Lang Vương đang nhìn hắn vậy.

"Xin lỗi … Ca, ta biết ngươi thích hắn, ta sau này cũng sẽ không nghĩ như vậy." Tế Vương áy náy nói.

Hắn tỉ mỉ rửa sạch thân thể và hậu huyệt, sau đó mặc Tế bào, đây là trang phục của người đang đảm nhiệm trong tế điện. Bất quá Tế Vương thân là tế ti trù bị, tế bào của hắn may họa tiết thanh nhã màu trắng thêu chỉ bạc, màu sắc khác xa với thuần sắc vô văn của tế bào.

Tế Vương sau khi tắm xong liền trở về, Chu Lang Vương vẫn chưa về, điều khiến Tế Vương khó chịu là Trại Da Tư nghênh ngang ngồi trên ghế vốn thuộc về Chu Lang Vương.

"A, Tế Vương ngươi đã tắm xong rồi." Trại Da Tư nói: "Ta quên nói cho ngươi biết, Chu Lang Vương hôm nay sẽ về muộn, hắn kêu ta chuyển lời với ngươi, hắn không muốn ngươi đi trực trễ."

"Ngươi thấy ca trong cung?"

"Đúng! Nếu không phải như vậy, Chu Lang Vương cũng sẽ không đưa cho ta chìa khóa." Trại Da Tư cười lớn nói.

Tế Vương lúc này mới hiểu được vì sao Trại Da Tư có thể đi vào phòng của Chu Lang Vương, bắt đầu từ lần đó Trại Da Tư đã hiểu lầm hắn là Chu Lang Vương mà ôm. Nếu không có sự đồng ý của Chu Lang Vương, Trại Da Tư không thể vào trong phòng được.

"Ngươi phải đi sao?" Tế Vương hỏi.

"Không, ta đã đồng ý với Chu Lang Vương chờ hắn trở lại."

"... Ta tối nay phải trực đêm, ngươi an phận một chút cho ta." Tế Vương trợn mắt nhìn Trại Da Tư một cái, không đợi hắn phản ứng liền rời đi.
Phần 3


Tế Vương đứng ở một góc trên hành lang, hắn nhìn trăng sáng mà cố gắng áp chế khoái cảm đang dâng lên trong cơ thể.

"Ca... Ca..." Tế Vương bật thốt tiếng rên thống khổ, vừa lúc có một người đi qua nghe thấy, người nọ mặc áo ngủ màu đen hoa lệ bước về phía Tế Vương.

"Ngươi... Thân thể không thoải mái sao?" Triệu Ngang hỏi.

"Không... Ta không có sao." Sắc mặt Tế Vương ửng đỏ, hắn gắng gượng đứng lên nhưng vì thân thể trở ngại nên không thể đứng thẳng người.

"Ta đưa ngươi trở về phòng, ta nhìn đầu ngươi đầy mồ hôi, không phải là bị bệnh chứ?" Triệu Ngang vô tình đưa tay đụng phải người Tế Vương. Tế Vương vội vàng lui về phía sau, nếu không phải Triệu Ngang kịp thời ôm hắn chỉ sợ hắn đã rơi ra ngoài hành lang.

"Người ngươi rất nóng!" Đứng gần sát Tế Vương như vậy nên Triệu Ngang hoàn toàn cảm thấy cơ thể hắn nóng lên và cả sự lúng túng của Tế Vương, mà Tế Vương thì đỏ mắt vô tội liếc nhìn Triệu Ngang, thân thể hắn nhất thời run lên.

Triệu Ngang có một đôi mắt đen như bóng đêm, cùng mái tóc và màu sắc quần áo cũng giống nhau.

Hai mắt của Triệu Ngang híp lại, hắn dùng ngón nâng cằm của Tế Vương. Hắn ngượng ngùng không dám nhìn Triệu Ngang nên không thấy được đôi mắt màu đen của Triệu Ngang đang đổi thành màu kim.

"Đang nghĩ đến ai mà trở nên hưng phấn như vậy?" Triệu Ngang gằn giọng hỏi

"Không phải vậy, ta..." Tế Vương muốn giải thích cho Triệu Ngang nhưng hắn bỗng nhiên nghĩ tới thân phận của Triệu Ngang. Triệu Ngang làm sao có thể xuất hiện ở đây, quả thực không bình thường.

"Ngươi là ai? Tại sao lại ở trong tế điện!" Tế Vương phòng bị hỏi.

"Ta? Ta tên là Linh Lưu Phách Nhĩ Nhĩ Cách Tư Đặc, ngươi có thể gọi ta là Linh Lưu , là thần gửi trong cơ thể người nam nhân này.” Linh Lưu nói tá túc trong cơ thể Triệu Ngang.

"Gì?" Hắn không hiểu những lời vừa rồi của Linh Lưu .

"Ngươi chắc là tế phẩm mới của ta, đã nhiều năm như vậy, thật hưng phấn khi có thể lần nữa nếm được mùi vị của tế phẩm.” Linh Lưu ôm lấy Tế Vương. Tế Vương kinh hãi la lên.

"Không được, ngươi mau buông ra ta!"

Linh Lưu đưa lưỡi liếm vành tai Tế Vương. Hắn liền lập tức run lên, Linh Lưu tâm trạng càng vui vẻ, bàn tay hắn mò tới nơi bí mật mà Tế Vương cũng biết.

"Ngươi làm gì? Mau bỏ xuống cho ta." Tế Vương bị dọa nên hết sức bất an, nơi đó càng lúc càng không nghe lời mà trở nên hưng phấn, phía trên áo choàng cũng dễ dàng nhìn thấy chân hắn đã ướt một mảnh.

"Trước tiên tắm rửa trước đi." Cũng không thấy Linh Lưu động thủ, y phục trên người Tế Vương tự đột nhiên rách một mảnh rồi lại một mảnh, Tế Vương xấu hổ vội vàng lấy hai tay che đi địa phương ở dưới chân.

Linh Lưu cười hừ hừ giống như đang cười hành động của Tế Vương, rất khả ái.

Linh Lưu ôm Tế Vương băng qua một đoạn đường mà Tế Vương thì đang một mảnh ướt át.

Trên mặt Tế Vương vương vài sợi tóc, phía sau hắn là tế đàn. Khi thấy Tế Đàn, hắn không khỏi nắm lấy thật chặt ngoại bào của Linh Lưu.

"Hả? Còn nhớ nơi này sao?" Linh Lưu đem Tế Vương đặt trên tế đài, tứ chi của Tế Vương lặp tức bất động.

Linh Lưu kéo hai chân của Tế Vương ra, lúc này vật giữa chân Tế Vương không ngừng chảy ra chất nhầy trong suốt, Linh Lưu dính một chút sau đó liền tìm bí huyệt sau lưng Tế Vương.

"Không... Không muốn..." Tế Vương nhìn điêu khắc hoa lệ trên cao kêu khóc.

Bởi vì Tế Vương nhớ lại, khi đó, hắn cũng từng bị mang tới nơi này tiến hành nghi thức hạng nhất.

"Khi đó ngươi mới sáu tuổi? Mặc dù chỉ dùng ngón tay tiến vào, nhưng ngươi khóc rất thảm, nhưng mà..." Linh Lưu nói ở bên tai Tế Vương: "Ngươi ngay từ lúc bắt đầu đã bắn ra một đống..."

"Không, xin ngươi đừng nói nữa, xin ngươi... Ta không muốn..." Tế Vương khóc lóc nói: "Hoàng thượng, xin ngươi, ta không muốn..."

"Hả? Đã nhớ ra thân thể người này là ai rồi sao? Nhưng bây giờ ta là Linh Lưu chứ không phải là Triệu Ngang, chớ có nhớ nhầm.” Linh Lưu lãnh khốc cười một tiếng, sau đó cưỡng ép tiến vào trong cơ thể Tế Vương.

Tế Vương bởi vì đau mà dùng sức khóc lớn, thân thể không ngừng giãy giụa, muốn để thứ sắc bén ở trong cơ thể rời đi.

Linh Lưu đỡ Tế Vương dậy, để Tế Vương ngồi ở trên đùi của mình, mà thứ sắc bén kia thâm nhập vào sâu hơn trong cơ thể Tế Vương. Hắn khóc đến đáng thương nhưng chỉ biết vịn vào vai của Linh Lưu.

"Đau quá...Đau quá..."

"Ngươi thế rõ ràng yêu chính ca ca ruột của mình, ngươi là một hài tử không nghe lời.” Linh Lưu nói: “Ở trong lòng tế phẩm chỉ có thể tồn tại một người chủ nhân, nói, chủ nhân của ngươi là ai?”

"A... Ca, cứu ta... Ca..." Thân thể hắn bị Linh Lưu lay động dưới thân. Tế Vương chỉ có thể đứt quãng kêu Chu Lang Vương giúp đỡ.

"Sai rồi, câu trả lời là Linh Lưu cùng Triệu Ngang mới đúng." Linh Lưu lãnh khốc nói: "Ngươi xem kìa, Triệu Ngang, tên tiểu tử này căn bản không nhìn tới ngươi đâu."

Linh Lưu buông Tế Vương xuống, sau đó đụng tới chỗ nhạy cảm ở trong cơ thể hắn khiến hắn phát ra âm thanh cuồng loạn.

Kéo dài suốt cả đêm, đến khi thân thể Tế Vương không chịu nổi mà ngất đi, Linh Lưu mới trả thân thể lại cho Triệu Ngang.

"Tế Vương..." Triệu Ngang ôn nhu mà khiếp sợ khẽ vuốt ve Tế Vương, nói: "Tế Vương, tế ti của ta."
Phần 4


Tế Vương sau khi trở thành tế ti của quốc gia cũng chỉ có thể ở bên trong tế điện, căn bản không thể gặp mặt Chu Lang Vương.

Ngoại trừ những lúc Triệu Ngang lúc lâm triều gọi hắn tới bên người, nếu không Tế Vương đừng vọng tưởng có thể gặp được Chu Lang Vương.

Cho nên khi Tế Vương ở trong tế điện thấy Chu Lang Vương, hắn vô cùng ngạc nhiên mà mừng rỡ, cũng khó trách hai người, đã lâu ngày gặp nhau nên ở trong chủ điện tế điện, ban ngày ban mặt nhiệt liệt dây dưa.

"Ca… Ca, ta rất nhớ ngươi." Tế Vương vừa thấy Chu Lang Vương liền chạy đến ôm Chu Lang Vương khóc rất thương tâm.

"Ta cũng vậy, Tế Vương... Đột nhiên phải xa ngươi, ta quả thật không quen.” Chu Lang Vương hôn trán Tế Vương nói.

"Ca, chúng ta cùng nhau rời khỏi quốc gia này có được không. Ta muốn cùng ca vĩnh viễn ở chung một chỗ, ta không muốn trở thành tế ti." Tế Vương nghĩ đến mỗi buổi tối đều bị một người mà hắn không thích (Thần) ôm lại khiến hắn cảm thấy chán ghét.

"Tế Vương, Tế Vương của ta, ta sẽ mang ngươi rời đi." Chu Lang Vương thề.

Hai người hẹn nhau sau giờ ngọ gặp ở cửa sau của tế điện, nhưng đến khi trời tối mà Tế Vương vẫn không thấy bóng dáng của Chu Lang Vương.

"Không phải có chuyện gì ngoài ý muốn chứ?" Tế Vương rất lo lắng mà đi đi lại lại.

"Tế Vương..." Trong đôi mắt ôn nhu của nam nhân tên Triệu Ngang, nhưng cái ôn nhu đó lại khiến Tế Vương sợ hãi.

"... Hoàng thượng..." Tế Vương nắm chặt quả đấm, trong lòng bàn tay hắn cũng toát đầy mồ hôi lạnh.

"Tế Vương, chúng ta đi về nghỉ ngơi đi." Triệu Ngang ôn nhu hạ lệnh, ánh mắt lại vô hình dường như có sự bi ai.

"Hoàng thượng, ta..." Tế Vương đau khổ, hắn còn phải đợi Chu Lang Vương, nhưng hắn cũng không thể kháng lệnh của Triệu Ngang.

"Ngoan, Tế Vương, cùng đi với ta." Triệu Ngang nắm nhẹ tay của Tế Vương. Tế Vương chỉ có thể thân bất do kỷ để lôi đi. Hắn đi được vài bước lại quay đầu lại nhìn, hy vọng Chu Lang Vương thời khắc cuối cùng sẽ xuất hiện nhưng hy vọng của hắn chỉ có thể rơi vào khoảng không.

Triệu Ngang đè trên người Tế Vương, hắn chậm chạp từng chút hạ xuống đi sâu vào trong cơ thể của Tế Vương.

"Ngô a... Hắc..." Tế Vương đè nén tiếng kêu của mình, nhưng tiếng rên đó lại không nghe theo lời hắn mà cứ phát ra từ miệng, hơn nữa tiếng hít thở đè nén kia lại càng dụ hoặc.

"Tế Vương, thoải mái không ?" Triệu Ngang nhẹ giọng hỏi bên tai Tế Vương.

Tế Vương lắp bắp nói: "Hoàng thượng, xin đừng hỏi... Loại vấn đề này."

"Tế Vương, Linh Lưu muốn đi ra..." Hai hàng lông mày của Triệu Ngang đột nhiên nhăn lại, khổ não nói

"Không, hoàng thượng, xin ngươi đừng đi, ta chỉ muốn ngươi." Mặc dù sự ôn nhu của Triệu Ngang khiến Tế Vương rất sợ, nhưng công phu dày vò người khác của Linh Lưu càng làm Tế Vương thấy bất an.

"Ta thật vui vì ngươi muốn ta đấy, tiểu tử." Mặc dù dị nghị với lời nói của Tế Vương, nhưng đôi mắt đen láy kia đã biến thành màu vàng.

"Thật không ngờ ngươi lại muốn cao chạy xa bay vớica ca ngươi." Hạ thân Linh Lưu đi vào cơ thể Tế Vương, chỉ thấy người chủ nhân đôi mắt màu vàng đi sâu vào cơ thể hắn, Tế Vương phát ra tiếng rên thống khổ.

"Linh Lưu ... Ca ca ta, hắn..." Tế Vương bất an hỏi.

"Hừ, lo cho chính ngươi trước đi." Một màu vàng ở giữa ngón tay Linh Lưu lên xuống dây dưa với bộ vị nhạy cảm của Tế Vương, nói: "Ta ghét nhất là hài tử không ngoan."

Dòng điện xuyên thấu qua giữa đầu ngón tay truyền tới người Tế Vương khiến Tế Vương không thể khống chế sự run rẩy kêu lên, mức độ càng lớn thì sự tê dại đau đớn càng thêm hành hạ Tế Vương.

"Xin lỗi, ta không dám... Ta biết sai rồi..." Tế Vương nắm lấy tay của Linh Lưu khóc lóc nói: "Linh Lưu ... Chủ nhân của ta, cầu ngươi tha cho ta đi..."

Linh Lưu lãnh khốc cười một tiếng, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng như vậy bỏ qua cho Tế Vương.

Từ ngày đó trở đi, Tế Vương bị hạn chế không cho phép ra khỏi tế đài thần bí kia cũng không cho phép được mặc quần áo, hơn nữa nhũ hoa hắn đều đeo vòng nhỏ, trên chiếc vòng có một chuỗi đá quý xinh đẹp luôn rũ xuống. Hậu huyệt của hắn lúc không được Triệu Ngang và Linh Lưu dùng tới bị Linh Lưu cắm vào một cây gậy kỳ quái. Hơn nữa nếu không được sự đồng ý của Triệu Ngang và Linh Lưu thì Tế Vương không thể giải phóng nó.

Này nào cũng thế, Tế Vương phải trở thành một tình nhân để thỏa mãn dục vọng của Triệu Ngang cùng Linh Lưu, Tế Vương cố gắng tiếp tục chống đỡ bởi vì người ca ca Chu Lang Vương của hắn, hắn chỉ vì một ngày hai huynh đệ có thể gặp được nhau.

"Tế Vương..." Triệu Ngang khẽ hôn trên lưng Tế Vương, hỏi: "Muốn ta giúp ngươi lấy ra không?"

"Ngô... Cầu ngươi, mau..." Tế Vương gật đầu một cái, hắn dựa đầu cúi xuống lấy đầu lưỡi khẽ liếm qua áo khoác tới hạ thân của Triệu Ngang.

Triệu Ngang cẩn thận lấy cây gậy kìa quái kia ra khỏi người của Tế Vương, sau đó Tế Vương dựa theo thói quen ngồi lên trên đùi của Triệu Ngang, đem thứ đồ sắc bén kia nuốt vào trong cơ thể.

"Có thấy thoải mái không?" Triệu Ngang trìu mến hỏi.

Tế Vương lắc đầu, nói: "Đã thành... thói quen."

Tế Vương không biết là hậu huyết của hắn theo thói quen tiếp nhận đã không tự chủ căng thẳng mút chặt hạ thân của Triệu Ngang.

Triệu Ngang nhẹ nhàng kéo một chuỗi đá quý ở nhũ hoa bên trái của Tế Vương, Tế Vương khẽ hừ một tiếng, Triệu Ngang liền vội vàng hỏi: "Đau không?"

"Không..." Tế Vương thở hổn hển nói.

Triệu Ngang thở phào một hơi, còn nói: "Tế Vương, ngày mai sinh nhật ngươi, ngươi muốn có thứ gì không?"

Tế Vương lắc đầu, nói: "Ta không thiếu thứ gì."

"Không được, ta nhất định phải tặng ngươi một thứ gì đó hay là ngươi có mong muốn người nào không?"

Tế Vương khổ não suy nghĩ một chút, nói: "Ta có hoàng thượng là đủ rồi."

Triệu Ngang vui vẻ cười một tiếng, nói: "Vậy ta càng phải tặng ngươi."

Tế Vương khổ não một hồi, hỏi: "Như vậy ta muốn hoàng thượng hứa với ta, ngày mai ta chỉ muốn chủ thượng cả ngày ở cùng với ta, ta không muốn Linh Lưu ."

"Hả? Như vậy nhìn cũng không được sao?"

"Không được, ta không thích Linh Lưu, chỉ cần nghĩ đến hắn xuyên thấu qua ánh mắt của hoàng thượng nhìn ta, ta thấy rất sợ." Thân thể Tế Vương khẽ run càng nhận được sự tin tưởng của Triệu Ngang.

"Được rồi, ta sẽ thương lượng cùng Linh Lưu ." Triệu Ngang đáp ứng yêu cầu của Tế Vương.
Phần 5


Tế Vương nhẹ nhàng dựa vào ngực Triệu Ngang, chỉ có hôm nay, hắn mới có thể không làm tình nhân của tiệu Ngang vì Triệu Ngang đồng ý không đụng tới hắn.

"Hoàng thượng, hôm nay ca ca cũng sinh nhật, không biết hắn cùng Trại Da Tư ở đâu đây?”

"Trại Da Tư?"

Tế Vương gật gật đầu, nói: "Trại Da Tư tình nhân của ca ca, bọn họ dĩ nhiên sẽ ở cùng nhau, giống như hai ta vậy..."

Triệu Ngang nghe xong câu nói kia, không khỏi xao động mà ôm lấy hắn.

"Tế Vương... Ta yêu ngươi."

"Hoàng thượng sao đột nhiên nói lời như vậy..." Tế Vương cúi đầu xuống, dáng vẻ thẹn thùng.

"Ta rất nghiêm túc." Triệu Ngang hỏi: "Tế Vương, ngươi đối với ta..."

Tế Vương không nói gì, chỉ hôn lấy môi Triệu Ngang. Triệu Ngang khí tức bất ổn, xoa xoa thân thể hắn. Tế Vương lập tức có phản ứng.

"Hoàng thượng... Ta không được..." Tế Vương liếm người Triệu Ngang nói.

"Nhanh như vậy?"

"Không biết là có phải ca ca hắn..." Tế Vương sắc mặt ửng đỏ, nói: "Ta và ca ca thân thể đặc thù, hoàng thượng cũng biết... Trước đây ta vẫn cảm thấy là lạ, hóa ra là vì ca ca thân thiết Trại Da Tư."

"Không... Làm sao có thể..." Triệu Ngang sắc mặt tái xanh, nói.

"Hắc... Hoàng thượng, mau lên…Ta sắp điên rồi..." Tế Vương rưng rưng vuốt ve hạ thân của Triệu Ngang, khẩn cầu.

"Không... Sẽ không... Sẽ không..." Triệu Ngang mất bình tĩnh lắc đầu liên tục khiến Tế Vương sợ hãi.

"Hoàng thượng, ngươi làm sao vậy?"

"Sẽ không đâu, Chu Lang Vương hắn làm sao có thể..."

"Hoàng thượng?" Tế Vương thấy Triệu Ngang càng điên cuồng hơn, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

"Tế Vương! Xin lỗi, thật xin lỗi! Là ta không đúng! Tha thứ cho ta..." Triệu Ngang đột nhiên ngã vào ngực hắn. Tế Vương vội vàng trấn an.

"Hoàng thượng, thế nào?"

"Tế Vương, tha thứ cho ta! Đừng rời khỏi ta..."

"Làm sao ta biết chứ?" Tế Vương ôm Triệu Ngang nói: "Hoàng thượng có chuyện gì muốn nói với ta? Mời nói ra, không cần phải lo lắng."

"Tế Vương..." Triệu Ngang khóc, khóc rất lâu mới nức nở nói: "Chu Lang Vương... Sớm đã chết... Khi Linh Lưu phát hiện ra hắn..."

"Khi Linh Lưu phát hiện ra hắn muốn mang ta đi, đúng không?" Tế vương nhẹ giọng hỏi.
"Đúng vậy, thật xin lỗi! Tế, thật xin lỗi..."

Tế Vương nâng đầu Triệu Ngang lên, nói: "Đây không phải là ngươi sai, hoàng thượng, không phải ngươi sai..."

Hết thảy, hết thảy, đều là lỗi của ta. Nếu như ta không để cho ca ca dẫn ta đi. Nếu như ta không yêu ca ca. Nếu như ta không có trọc tức Triệu Ngang cùng Linh Lưu... Nếu như không có ta, ca ca cũng sẽ không... Cái sai đều là do ta.

"Tế Vương, đừng khóc! Xin ngươi đừng khóc..." Triệu Ngang hối hận. Tại sao hắn có thể đem chuyện của Chu Lang Vương nói cho Tế Vương chứ?

"Ta không sao! Hoàng thượng, xin ngươi hãy ôm ta, ôm ta thật chặt!" Tế Vương yếu ớt nhìn Triệu Ngang nũng nịu.

"Tế Vương!" Triệu Ngang đáp ứng, ôm hắn thật chặt. Cảm giác này thật khiến Triệu Ngang không cách nào chịu được một khi Tế Vương biết sự tình.

Thời gian nhanh chóng qua, kể từ ngày Chu Lang Vương bằng lòng mang Tế Vương rời đi, đã một năm.

Trong mấy ngày này, bởi có Triệu Ngang bầu bạn. Với tình cảnh hiện thời Tế Vương cũng không ưu tư, chỉ là trong lòng hắn nghĩ gì ngay cả Linh Lưu cũng mơ mơ hồ hồ.

Tế Vương đứng ở nơi cao nhất của tế điện, chỗ đó rất cao rất cao. Dù cao nhưng vẫn chưa tới được bầu trời, chỗ ấy gió thổi cũng rất mạnh nhưng lại không thể cuốn hắn đi.

Tế Vương quay đầu lại nhìn nam nhân phía sau, người nam nhân này một bên mắt kim, một bên mắt đen. Đồng tử dị sắc bởi có đến hai người trong một thân thể, một là người, một là thần.

"Triệu Ngang, ta thích ngươi." Tế Vương nói.

"Như vậy xin ngươi đừng rời khỏi ta." Triệu Ngang bi thương nhìn hắn nói.

"Linh Lưu, ta hận ngươi nhất." Hắn nói.

"Tiểu tử, ngươi muốn chạy trốn sao?" Linh Lưu Phách Nhĩ Nhĩ Cách Tư Đặc tay nắm chặt thành hình hai quả đấm.

"Ca... Chu Lang Vương, ta thích nhất ngươi." Tế vương cười nhạt nói, sau đó nhảy khỏi liễu tế điện từ lầu cao nhất, nam nhân rơi xuống không chút trở ngại cũng không muốn dừng lại.

(Tế Vương, ta cũng thích ngươi nhất). Giọng nói của Chu LangVương tựa hồ phảng phất vang lên bên tai hắn.
Sự kết hợp của ba con thành viên đầu tiên của Team, một người thích cổ đại và ngược (có lẽ vậy) - Tùy Nhã và một người ghét cay ghét đắng thể loại NP, INSERT - Mèo (vậy mà vẫn đâm đầu vào)

Toàn văn hoàn ​
Về Đầu Trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết